Trong một hòn đất nhỏ, có hai người, mỗi người với một số bí mật riêng của riêng họ. Họ không phải là bạn bè từ nhỏ, không có chung lịch sử hay nguồn gốc. Tuy nhiên, trong một nỗi khó chịu của cuộc sống, họ đã được mỗi người chọn lựa để cạnh nhau, chia sẻ những nỗi đau và niềm vui của cuộc sống.
Đầu tiên là cậu An, một kẻ đen với ánh mắt sâu sắc, dáng vẻ hơi hơi hơi. An là một kẻ khó tính, nhưng có một trái tim ấm áp. Ông ta là một nhà làm việc bình thường, sống trong một căn hộ nhỏ gọn, nhưng với những bức tranh và quả hoa khắp nơi, cho thấy ấm áp. An có một thói quen đặc biệt: ghi nhớ những câu chuyện nhỏ bé, những nét tử tế của cuộc sống. Cậu ấy tin rằng, những câu chuyện này sẽ là những câu chuyện để gợi nhớ cho mình khi tuổi tác đến.
Kế tiếp là cô Em, một cô gái trẻ với sắc tộc mượt màu và ánh mắt tràn đầy ánh hào hức. Em là một sinh viên đam mê kỹ thuật, sống với một đời đầy khó khăn. Cô ấy có một tâm trí sắc sảo, nhưng cũng có một lòng dịu dàng. Em có một thói quen riêng: ghi nhớ những âm thanh nhẹ nhàng của cuộc sống, từ tiếng cúi rách của lá cây, đến tiếng rung rít của sông chảy. Cô ấy tin rằng, những âm thanh này sẽ là những âm thanh để an ủi cho mình khi tâm trí lo lắng.
Một ngày nắng tươi, An và Em gặp nhau tại một cửa hàng bán hoa. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng cho dù không biết nhau, cả hai đều cảm thấy có gì đó khó tả về người khác. Một tháng sau, An và Em bắt đầu chia sẻ với nhau những bí mật của riêng mình. Mỗi khi An ghi nhớ một câu chuyện nhỏ bé về cuộc sống, Em sẽ nghe lắng và trả lời với âm thanh của một bông hoa mơ mộng. Mỗi khi Em ghi nhớ một âm thanh nhẹ nhàng của cuộc sống, An sẽ cười khen và chia sẻ với cô về những bức tranh ấm áp trên tường nhà.
Thời gian trôi qua, hai người dần dần trở thành những bạn thân thiết. Mỗi khi có chuyện buồn hoặc buồn bão, họ sẽ đến gần nhau để chia sẻ và an ủi. Mỗi khi có niềm vui hoặc thành công, họ sẽ cùng nhau hò hò hét hét để kỷ niệm. An và Em dần dần hiểu biết nhau thêm sâu hơn, cho dù không có chung lịch sử hay nguồn gốc.
Một ngày nắng đẹp vào cuối tháng mười hai, An và Em cùng bước ra ngoài phố. Họ đi dạo quanh khu phố cổ kính, nghe những câu chuyện cổ tích từ người bán quán cà phê. Họ nghe về những người hùng cữu cổ xưa, về những truyện phiêu lưu mộng màng. Mỗi khi An kể về một câu chuyện hùng mạnh, Em sẽ cười suốt mặt; mỗi khi Em kể về một truyện phiêu lưu mộng màng, An sẽ trông em với mắt đầy ân tích.
Cuối cùng, vào tháng hai năm sau đó, An và Em quyết định cùng nhau đi du lịch đến một ngôi sa mạc yếu yếu. Họ dành ba ngày cho mình để ngắm nhìn những cánh đồng xanh tươi, những con sóng biển ốm ốm. Họ dành ba ngày cho mình để nghe những tiếng còi gối của gao cú, để nghe những tiếng rung rít của sông chảy. Họ dành ba ngày cho mình để chia sẻ những bí mật riêng của riêng mình, để an ủi nhau khi tâm trí lo lắng.
Trong suốt ba ngày du lịch, An và Em đã hiểu biết nhau thêm sâu hơn. Họ dành cho nhau những giây phút yên tĩnh để ngắm nhìn nhau trên bãi biển yếu yếu; họ dành cho nhau những câu chuyện kể về cuộc sống; họ dành cho nhau những bức tranh ấm áp trên tường nhà. Họ dành cho nhau cả ba ngày du lịch để hiểu biết nhau thêm sâu hơn.
Cuối cùng, vào cuối ba ngày du lịch, An và Em quyết định chia tay với nhau. Họ biết rằng họ sẽ không bao giờ quên nhau; họ biết rằng họ sẽ luôn luôn an ủi cho nhau khi tâm trí lo lắng; họ biết rằng họ sẽ luôn luôn chia sẻ với nhau những bí mật riêng của riêng mình. Họ dành cho nhau những câu lời chia tay dịu dàng, nhưng trong lòng họ biết rằng họ sẽ mãi mãi là hai người quen biết nhất trên đời này.
An và Em là hai người với hai tâm trí khác biệt, nhưng với hai tâm hồn ấm áp. Họ đã dành cho nhau suốt ba ngày du lịch để hiểu biết nhau thêm sâu hơn; họ đã dành cho nhau suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suốt suất niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệm niệ...