Một trò chơi đáng sợ

Tối tăm, cánh cửa sân khấu của Nhà Hàng Huyền Thoại được thoát khỏi khung cửa, một tấm màn chơi kỳ bí đang sẵn sàng để mở ra một câu chuyện đầy nguy hiểm. Đó là trò chơi gọi là "Điệp Viên Máu", một trò chơi bí ẩn được truyền thống tại quê hương của tôi, Việt Nam.

Khởi đầu: Một buổi tối bình thường

Tối ấy, cơn mưa đã dừng hẳn, và trời không kém lẽnh. Tất cả các cánh cửa nhà Hàng Huyền Thoại đều được mở ra để thổi khói hương của món ăn ngon. Trong sân khấu, một nhóm bạn bè đang chơi trò chơi gọi là "Điệp Viên Máu". Chúng tôi là những thanh niên tuổi trung bình, vui vẻ và không có nhiều suy nghĩ đến những điều nguy hiểm.

Trò chơi rất đơn giản: mỗi người được phép lựa chọn một "điệp viên" và sau đó, với một con dao nhỏ, phải cố gắng cắt ra một dấu máu từ tay của "điệp viên" mà không để họ cảm thấy. Điều khó nhất là phải giữ bí mật về trò chơi và không cho bất cứ ai biết.

Trò chơi biến đổi

Câu chuyện nguy hiểm về trò chơi  第1张

Một buổi tối nọ, chúng tôi đã quyết định thử thách trò chơi với một thay đổi: thay vì cắt dấu máu từ tay, chúng tôi sẽ cố gắng cắt dấu từ mũi. Trò chơi biến đổi này đã khiến cho mỗi người trong nhóm trở nên hồi hộp và kí ứng.

Trong lúc chúng tôi chuẩn bị cho trò chơi, một tia sáng bất ngờ từ phía cửa sân khấu rẽ vào sân khấu. Trong ánh sáng đó, có một con người đứng yên, nhìn chúng tôi với mắt sắc đen. Chúng tôi khóc sợ hãi và bỏ chạy, nhưng người đó đã bước vào sân khấu và gần gũi với chúng tôi.

"Các bạn hãy yên tâm, tôi không có cái ý xấu", người ta nói với giọng ấm áp. "Tôi là Thầy Phục Hồi, người đã dành cả đời của mình để giúp những ai bị tổn thương hoặc bị ám ảnh. Tôi sẽ giúp các bạn."

Thầy Phục Hồi

Thầy Phục Hồi là một người cao lớn, có thể nói là một siêu nhân với khả năng kỳ diệu. Ông ta có thể dùng sức mạnh của mình để hồi sinh những ai bị tổn thương hoặc dùng sức mạnh tâm thần để giải quyết những bí ẩn. Trong lúc chúng tôi hỏi Thầy Phục Hồi về nguồn gốc của trò chơi "Điệp Viên Máu", ông ta chỉ kể cho chúng tôi một câu chuyện kỳ diệu về một trò chơi nguy hiểm khác.

Trong câu chuyện đó, Thầy Phục Hồi kể về một trò chơi gọi là "Điệp Viên Hồn". Trò chơi này hoàn toàn khác với "Điệp Viên Máu". Trong "Điệp Viên Hồn", mỗi người phải cố gắng cắt ra một dấu hồn từ mũi của "điệp viên" mà không để họ cảm thấy. Nếu không thành công, "điệp viên" sẽ bị ám ảnh và sợ hãi mãi mãi.

Câu chuyện kỳ diệu

Thầy Phục Hồi kể cho chúng tôi câu chuyện về một cặp bạn bè gọi là Huyền và Tử. Huyền và Tử là hai thanh niên bạn bè tốt hệt nhau, và họ thích chơi trò chơi "Điệp Viên Máu". Tuy nhiên, một buổi tối nọ, Huyền đã quyết định thử thách trò chơi với thay đổi: thay vì cắt dấu máu từ tay, hắn sẽ cố gắng cắt dấu hồn từ mũi của Tử.

Trong lúc Huyền chuẩn bị cho thử thách, Tử đã cảm thấy sợ hãi và muốn rút lui. Nhưng Huyền đã bắt Tử và bắt đầu thử thách. Từ lúc đó, Tử bắt đầu bị ám ảnh và sợ hãi mãi mãi. Huyền không thể ngừng được thử thách và cuối cùng đã cắt ra dấu hồn từ mũi của Tử. Nhưng khi dấu hồn rời khỏi mũi của Tử, Tử đã biến mất và không còn hình dung nữa.

Thầy Phục Hồi kể rằng Huyền đã bị ám ảnh bởi trò chơi "Điệp Viên Hồn" và không thể thoát khỏi ám ảnh mãi mãi. Trong lòng sợ hãi của Huyền, ông ta đã tìm đến Thầy Phục Hồi để được cứu rỗi. Thầy Phục Hồi đã dùng sức mạnh tâm thần của mình để giải quyết ám ảnh của Huyền, nhưng không thể hoàn toàn cứu được Tử.

Cảnh báo cuối cùng

Thầy Phục Hồi kể câu chuyện cho chúng tôi để cảnh báo chúng tôi về nguy hiểm của trò chơi "Điệp Viên Máu" và đặc biệt là trò chơi "Điệp Viên Hồn". Ông ta khuyên chúng tôi đừng bao giờ thử thách trò chơi này nữa và hãy quên đi tất cả những điều kỳ diệu về nó. Thầy Phục Hồi rời khỏi sân khấu với lời khuyên cuối cùng: "Các bạn hãy sống theo đạo đức và không bao giờ tham gia vào những trò chơi nguy hiểm này nữa."

Chúng tôi nhớ lời khuyên của Thầy Phục Hồi và không bao giờ thử thách trò chơi "Điệp Viên Máu" nữa. Nhưng trong lòng chúng tôi vẫn còn một nỗi sợ hãi về câu chuyện kỳ diệu về trò chơi nguy hiểm này. Chúng tôi biết rằng những điều bí ẩn này có thể tồn tại ở tất cả những góc nhớc của tâm trí con người. Và chúng tôi sẽ sống suốt đời với nỗi sợ hãi này, như một dấu hiệu mãi mãi của những trò chơi nguy hiểm mà chúng tôi đã từng thử thách.