Tối đen của một đêm bình thường, cung khối rừng lầy lộn trong tia hồng của đèn pha, một con sư tử nhỏ chạy trốn giữa cành cối. Trong bóng tối, có một con người đang bước đi một mình, tay chạm vào gân súng gập của mình. Đó là Tấn, một cảnh sát Việt Nam, mặc áo giáp sát và cầm chiếc mũi tên dài.
Tấn không biết rằng, ngay tại chỗ, một sắc nét mờ ảo của một người đang đứng kính lặng, bám sát cánh cửa nhà. Đó là Huy, một kẻ đàn ác, đã quyết tâm đánh mất Tấn để giành đoạt một kho báu lớn.
Tấn tiến đến cửa nhà, bước vào một nét ánh sáng mờ mịt. Cảnh sát khéo léo rút ra súng gập, quay đầu nhìn về phía cửa để dò bắn. Nhưng chẳng lẽo nào, Huy đã chạy vào tối tăm và bất ngờ. Tấn không thể nhìn thấy kẻ địch, chỉ có thể dự đoán vị trí của Huy dựa trên tiếng thở hơi hắt hơi từ phía tối.
Tấn lập tức hốt rút súng gập ra khỏi thắt lưng, cầm chặt, bước tới một góc nhìn rộng rãi. Tuy nhiên, Huy đã biến mất, dùng sự lực và trách nhiệm để trốn khỏi cảnh sát. Tấn khóc khiếp, cảm thấy vô cùng mất mát và bất lực.
Một tháng sau, Tấn được gửi đến một quán bar nhỏ ở thị trấn lân cận để uống rượu với đồng nghiệp. Đồng nghiệp của Tấn là những người anh em yên tâm, những người đã cùng nhau chống đỡ hậu quả của những đêm đầy khủng hoảng và căng thẳng. Tại quán bar này, Tấn gặp lại Huy.
Huy đã thay đổi hình dáng, nhưng không thể thoát khỏi sắc nét của một kẻ đàn ác. Tấn nhìn thẳng vào Huy, suy nghĩ: "Đây là kẻ đã định đánh mất tôi." Tuy nhiên, Tấn không thể bỏ qua cơ hội để trừng phạt kẻ ác này.
Tấn hét la lớn tiếng: "Hừ! Hừ! Hừ!" và nhanh chóng ném ra súng gập. Huy bất cứ phản ứng nào, chỉ có thể chạy vội vã. Nhưng Tấn đã đánh trúng mục tiêu, súng gập trúng vào bụng Huy. Huy rơi xuống đất, khóc thét với mắt sắt.
Tấn cố gắng khinh đi nỗi buồn của mình với lời nói của đồng nghiệp: "Chúng ta là cảnh sát, chúng ta phải bảo vệ an ninh cho người dân." Tấn biết rằng mình đã không thể tránh khỏi trách nhiệm của mình.
Tấn bị bắt giữ và bị xử tội "sử dụng súng gập trong trường hợp không cần thiết". Một tòa án cao cấp đã phán quyết: Tấn bị tử hình.
Tấn khóc thét khi nghe tin xử tội. Một cuộc đời dành cho cảnh sát Việt Nam, một cuộc đời dành cho những người đã dành máu và mồ hôi để bảo vệ an ninh cho dân tộc, kết thúc với một cú súng gập vô tội.
Tấn không hiểu tại sao mình phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Tấn chỉ biết rằng mình là cảnh sát Việt Nam, có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho dân tộc. Mình không thể để kẻ ác tự do hành động, không thể để họ gây ra hại cho người dân.
Tấn hối hận về cuố